Tháng Thanh niên: Hành quân đến Xa Nin
Gần thôi, chỉ qua... 12 con suối
Đã nhiều lần lên công tác tại xã vùng cao Vĩnh Ô nên tôi khá tự tin hành quân cùng tuổi trẻ "lũy thép" trở lại nơi này những ngày giữa tháng 3. Xe bon bon đến trung tâm xã Vĩnh Ô nhưng đó chưa phải là nơi cần đến. Từ đây vào đến chỗ đó (bản Xa Nin) chỉ có thể cuốc bộ. “Đi bản Xa Nin không xa lắm đâu, qua chừng... 12 con suối thôi! Đi bộ nhanh thì một tiếng rưỡi, đi chậm thì 2 tiếng hơn. Vô ra khoảng chục cây (km)”, Hồ Văn Trường, Bí thư Đảng ủy xã Vĩnh Ô giới thiệu trong khi anh em chúng tôi mặt xanh như tàu lá chuối.
Sợ thì sợ đấy nhưng khi hỏi có dám đi Xa Nin không, trai gái trong đoàn đều đồng thanh đáp: “Đi chứ, cứ đi ắt đến”.
|
Đoàn khởi hành, ai vào việc nấy, thanh niên trai tráng thì khiêng rọ heo, cây giống, mấy “o thanh nữ” xung phong cầm cờ, xách nước. Tôi là phóng viên, “tháp tùng” đoàn nên được ưu tiên chỉ cần mang máy ảnh và cố lết cái thân đi chứ không phải gùi cõng gì thêm. Vậy mà cũng lắc đầu lè lưỡi.
Ban đầu mọi người còn nói chuyện rôm rả, đi được một hồi ai cũng im phăng phắc, lầm lũi bước, mặc cho mồ hôi nhễ nhại. Giữa cái nắng tháng ba miền núi, đến những phiến đá cuội bên suối cũng nóng ran khô khốc thì ai cũng phải hụt hơi. Nhưng phải công nhận, giữa cung đường gập ghềnh đá sỏi, những chiếc áo xanh nhấp nhổm, đi thành hàng là một hình ảnh đẹp. “Biết đi Xa Nin anh em vừa mừng vừa lo. Lo vì sợ đi không nổi nhưng mừng vì chắc chắn nơi chúng tôi đến thực sự khó khăn, rất cần sự giúp đỡ dù là nhỏ nhất”, anh Trần Anh Dũng, công tác tại Bảo hiểm xã hội H.Vĩnh Linh, nói.
Tấm lòng người trẻ
|
Đi hoài rồi cũng đến, bản Xa Nin hiện ra lèo tèo vài căn nhà sàn dột nát cạnh con suối thứ 12. Hồ Văn Đình, Bí thư Xã đoàn Vĩnh Ô, giới thiệu bản chỉ có 18 hộ nhưng có đến 81 người, dân bản cậy nhờ cả vào những vạt rẫy nứt nẻ. Là bản xa nên Xa Nin cũng chưa có hệ thống trường trạm, thành ra cái chữ, thuốc chữa bệnh ở đây hiếm như những giọt nước mùa hạn.
Có lẽ lâu lắm, bản mới đón đoàn khách “hùng hậu” đến vậy nên dẫu đã 10 giờ trưa, người dân vẫn ùa ra bắt tay niềm nở. Đoàn chia ra 3 nhóm, nhóm cuốc đất trồng bơ, nhóm đóng ván dựng chuồng heo và nhóm cuối cùng lắp ráp các bộ đèn đường. Đầu giờ chiều nhưng bữa cơm trưa mới bắt đầu với xôi, bánh lọc và chả. Vậy mà có người bảo lâu lắm rồi mới ăn được bữa cơm ngon đến vậy...
Có mặt trong đoàn, cùng cuốc bộ với đoàn viên, thanh niên, anh Lê Minh Tuấn, Bí thư Tỉnh đoàn Quảng Trị, không khỏi tấm tắc: “Những chuyến đi như thế này thực sự hữu ích, bởi người trẻ không những được rèn luyện mà còn đến gần hơn với bà con, hiểu được nỗi nhọc nhằn của bà con để từ đó có thêm nhiều công trình, phần việc cụ thể giúp cộng đồng”.
Món quà của đoàn thanh niên tình nguyện hôm ấy không nhiều, chỉ là những chú heo giống, những cây bơ non và những bộ đèn đường. Nhưng nhiều người vẫn lạc quan tin rằng, rồi đây sẽ có những đàn heo ủn ỉn, vườn bơ trĩu quả và những đám trẻ nghèo nô đùa dưới ánh điện ở bản Xa Nin. Tất cả khởi nguồn từ những điều nhỏ bé ấy, từ tấm lòng chân thành và sự dấn thân của người trẻ.
Trên quãng đường về, bàn chân ai cũng mỏi nhừ nhưng tuyệt nhiên chẳng còn ai buồn đếm lần lượt từng con suối nữa, bởi tâm trí họ đã dành chỗ cho những nỗi niềm về Xa Nin.
Nguyễn Phúc